RANH GIỚI GIỮA MÊ VÀ TĨNH

RANH GIỚI GIỮA MÊ VÀ TĨNH

(Trích “Chuyện rất nhỏ nhưng không thể quên”)

Tôi có một người dì – là chị ruột của mẹ, nhưng tôi gọi là , bởi bà đã nuôi tôi từ khi mới hai tháng tuổi cho đến tận năm tôi lên tám. Tình thương ấy, suốt đời tôi không thể nào quên.Má chỉ có một người con gái duy nhất và bốn đứa cháu ngoại. Năm 2008, con gái má mất vì bệnh nặng.

Từ sau cú sốc đó, tinh thần má sa sút rõ rệt. Năm 2010, khi đã 86 tuổi, má bị xuất huyết tiêu hóa nặng, phải nhập viện cấp cứu tại Bệnh viện Nguyễn Tri Phương (Q.5).Tôi vào viện chăm sóc má.

Chiều hôm đó, khoảng 6 giờ tối, má đang hôn mê, bất tỉnh gần nửa tháng nay. Phòng chăm sóc đặc biệt im ắng chỉ còn lại hai má con thì bất ngờ, má mở mắt ra – giọng dõng dạc, rõ ràng như chưa từng hôn mê:

– Con ơi, tụi nó đòi ăn cháo gà kìa con.Má lặp lại câu nói đó 2, 3 lần.Tôi nổi hết da gà. Nhưng cố giữ bình tĩnh, tôi đáp:– Má nói tụi nó về nhà tụi nó ăn đi. Đây là bệnh viện, đâu có cháo gà mà đòi!

Mười phút sau, má lại mở mắt ra, vẫn câu nói đó. Tôi cũng trả lời y như trước, nhưng lần này lòng tôi run run… và tôi biết, có điều gì đó không thể xem nhẹ.

Tôi bước vội ra hành lang, gọi điện về nhà cho cháu gái – cháu ngoại của má. Tôi dặn thật kỹ:
Phải mua một con gà về nấu cháo, chuẩn bị hoa quả, bánh trái, nhang đèn đầy đủ – rồi sáng mai đem vào cho tôi cúng.

Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện với các y tá trực ở đó và xin phép sáng mai được bày lễ, . May mắn thay, các cô đồng ý với một điều kiện: phải đợi bác sĩ khám xong và làm nhanh gọn, yên tĩnh.

Sáng hôm sau, cháu tôi mang đủ mọi thứ vào. Tôi bày lễ ngay ngắn trước cửa phòng bệnh – có gà, có cháo, có hoa quả, bánh nước nhang đèn. Tôi lặng lẽ thắp hương, mời những linh hồn khuất mặt khuất mày về nhận lễ, phù hộ cho má tôi được tai qua nạn khỏi.✨

Vừa dứt lời khấn, tôi quay vào phòng thì… má tôi mở mắt ra, cười tươi:– Nó cầm đùi gà nhem nhem má kìa con!Tôi nghẹn cả người, cố kìm nước mắt. Tôi dịu dàng nói:– Có gà, có cháo, có bánh trái, hoa quả con sắp đàng hoàng ngoài bàn rồi. Má nói họ ra đó ăn đi nha.Và rồi… như có phép màu.

Hai ngày sau, má tôi tỉnh hẳn, có thể ăn cháo loãng. Từng bữa một, bà hồi phục dần – từ cháo sang cơm, từ nằm liệt sang ngồi dậy.Năm ngày sau lễ cúng, má xuất viện về nhà. Và bà sống thêm với con cháu đúng 5 năm nữa, hưởng thọ 91 tuổi.🕊
Không cần ai tin.

Nhưng tôi biết đó là thật. Vì tôi sống trong đó. Vì tôi thấy được điều kỳ diệu xảy ra ngay trước mắt mình.Đôi khi, yêu thương không biến mất. Nó chỉ tạm lui về một thế giới khác – và nếu lắng nghe đủ, ta sẽ nghe được lời mời, lời nhắn, lời cầu xin dịu dàng từ cõi khuất.

Theo nguồn: https://kenh14.vn/ranh-gioi-giua-me-va-tinh