Người đàn ông hỏng xe giữa con đèo hoang vắng
Người đàn ông hỏng xe giữa con đèo hoang vắng, để rồi một hình ảnh ông nhìn thấy trong lúc bế tắc khiến ông chết lặng…
Trời đã ngả về chiều khi ông Bình đánh xe lên đoạn đèo cuối cùng dẫn về thị trấn miền núi, nơi ông có buổi họp quan trọng với một đoàn khách từ xa. Ánh nắng đỏ rực rọi xuyên qua lớp kính xe, hắt lên gương mặt ông những vệt nhăn m-ệt m-ỏi. Ông liếc nhìn đồng hồ, rồi nhấn ga mạnh hơn. Cuộc họp sẽ bắt đầu trong chưa đầy một tiếng nữa.
Nhưng rồi, như một trò đùa ngh-iệt ng-ã, chiếc xe bất ngờ khựng lại giữa lưng chừng đèo. Động cơ kêu c-ọc c-ạch rồi t-ắt hẳn. Ông Bình nh-íu m-ày, thử vặn khóa khởi động lại, nhưng vô ích. Ông ch-ửi th-ầm, mở cửa bước xuống, mở nắp capo ra, nhìn vào đống máy móc như nhìn một bản đồ cổ viết bằng tiếng nước ngoài.
Không có tín hiệu điện thoại, không ai qua lại. Gió thổi hun hút mang theo hơi sương lạnh buốt. Ông Bình lầm bầm, vừa lo trễ cuộc họp, vừa lo xe nằm đó đến tối thì ng-uy. Đúng lúc ông định trèo lên một mỏm đá cao hơn để tìm sóng điện thoại, một tiếng động cơ xe máy vang lên từ xa.
Chiếc xe dừng lại bên lề đường. Người thanh niên mặc áo thun bạc màu, đội nón bảo hiểm cũ, dáng người săn chắc, khuôn mặt rám nắng, bước xuống. Khi nhận ra ai đang đứng trước mặt mình, anh thoáng khựng lại, rồi nở một nụ cười nhẹ: “Cháu chào bác Bình. Xe bác gặp sự cố à?”
Ông Bình nhìn người vừa đến, ngỡ ngàng trong chốc lát. Đó chính là Tùng – anh thợ sửa xe mà cháu gái ông từng yêu. Người mà ông từng gọi là “thằng sửa xe quèn”. Người mà ông đã cấm cửa, thậm chí yêu cầu cháu gái lựa chọn giữa gia đình và tình yêu.
“Là… cháu?” – ông nói, giọng không giấu nổi ngạc nhiên.
“Vâng, cháu tình cờ đi đường này, thấy xe đậu lâu nên ghé hỏi thử. Bác để cháu xem qua nhé.”
Không đợi trả lời, Tùng đã cúi xuống, xem xét động cơ. Bàn tay anh nhanh nhẹn, dứt khoát, động tác thành thạo đến mức ông Bình – dù không hiểu máy móc – cũng cảm nhận được sự chuyên nghiệp.
“Bác bị hỏng bộ chia điện. Cháu có mang theo đồ nghề, có thể sửa tại chỗ, chỉ mất chừng mười lăm phút.”
Ông Bình gật đầu, không nói gì. Trong đầu ông là một chuỗi cảm xúc lạ lẫm: ngỡ ngàng, ngượng ngùng, và một chút xấu hổ. Cảnh tượng này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh ông từng vẽ ra về chàng trai này: lười nhác, vô học, không xứng với cháu gái ông – người tốt nghiệp thạc sĩ và đang làm việc ở một cơ quan lớn.
Tùng chăm chú làm việc, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thi thoảng anh lại quay sang, giải thích nhẹ nhàng về lỗi xe, như thể đang cố làm ông thấy an tâm. Ông Bình ngồi trên tảng đá bên vệ đường, nhìn anh, lòng dậy lên những suy nghĩ nặng nề.
Trước đây, khi biết cháu gái yêu Tùng, ông đã giận dữ tột độ. Ông gọi thẳng Tùng là “kẻ không có tương lai”, mắng cháu gái là “gái có học mà không biết chọn người”. Ông từng là giảng viên đại học, với ông, một người tử tế phải có bằng cấp, phải đi giày da, làm việc trong văn phòng máy lạnh. Thợ sửa xe? Không thể chấp nhận được.
“Xe xong rồi đó bác. Bác thử đề lại đi.”
Tiếng Tùng kéo ông về hiện tại. Ông gật đầu, bước lại xe, thử đề máy. Động cơ nổ giòn, trơn tru như chưa từng có sự cố. Ông quay lại, ngập ngừng:
“Cháu… làm việc ở đâu rồi? Vẫn còn ở cái tiệm gần chợ cũ?”
Tùng cười, không hề có vẻ gì trách móc hay chua chát: “Dạ không ạ, cháu mở xưởng riêng rồi. Cũng thuê thêm vài người. Không lớn lắm nhưng cũng đủ sống.”
Ông Bình mím môi. Những định kiến trong ông như vừa bị rút một chiếc đinh vít cố định lâu năm, mọi thứ bỗng chao đảo. Anh thợ sửa xe mà ông từng xem thường giờ đang đứng đó, không hằn học, không trách móc, chỉ đơn giản là giúp ông trong lúc khó khăn.
“Cháu vẫn… còn gặp con bé An không?”
Câu hỏi ấy như thoát ra khỏi miệng ông mà chính ông cũng bất ngờ. Tùng khựng lại một chút rồi lắc đầu, ánh mắt dịu đi:
“Tụi cháu chia tay rồi bác ạ. Cũng mấy năm rồi. Mỗi người có lựa chọn riêng. Cháu không trách An, và cũng không trách bác. Ai cũng có lý do của mình.”
Câu nói nhẹ tênh ấy lại khiến ông Bình thấy nặng trĩu. Một người như vậy – điềm đạm, biết nghĩ, không cố chấp – chẳng phải chính là mẫu người đáng để tin cậy sao? Vì sao ông lại không nhìn ra điều đó trước đây? Vì anh ta không có bằng đại học ư? Vì anh ta bận chiếc áo dầu nhớt và sống ở khu lao động?
Tùng thu dọn đồ nghề, chào ông rồi lên xe máy, nổ máy chuẩn bị đi. Ông Bình đứng đó, nhìn theo, chợt gọi lớn:
“Tùng… nếu có dịp… ghé nhà bác chơi nhé. Lâu rồi bác không uống trà với ai mà thấy nhẹ lòng thế này.”
Tùng quay đầu lại, nở một nụ cười thật hiền: “Dạ, nếu bác không ngại. Cháu sẵn lòng.”
Chiếc xe máy rẽ vào khúc cua, mất hút sau hàng cây. Ông Bình đứng lặng, gió chiều lùa qua tóc đã bạc. Trong ông, có điều gì đó vừa sụp đổ – và cũng có điều gì đó vừa được dựng lại. Ông nghĩ đến An, đến những giọt nước mắt của cháu gái ngày xưa, đến cái cách ông từng cấm cản và áp đặt nhân danh “tình yêu thương”.
Lên xe, tiếp tục hành trình, ông không còn cảm thấy vội vã nữa. Cuộc họp quan trọng vẫn còn chờ phía trước, nhưng ông biết, có những buổi gặp gỡ bất ngờ giữa đường đời còn quan trọng hơn cả những cuộc họp định sẵn. Bởi chính ở những khúc quanh không báo trước ấy, người ta mới thật sự soi rõ lòng mình.
Theo nguồn: https://kenh14.vn/nguoi-dan-ong-hong-xe-giua-con-deo-hoang-vang